Vậy thì tòa tháp siêu hình của chúng ta có nguy cơ sụp đổ nếu chúng ta không nghiên cứu các vật liệu tinh thần mà chúng ta dự định sử dụng để xây dựng nó. Tuy nhiên, điều đó có quan trọng không? Rốt cuộc, đó không phải là một tòa tháp vật lý thực tế. Nó chỉ là một tập hợp các ý tưởng. Không ai bị tổn thương nếu nó đổ sập. Vậy tại sao không tiếp tục xây dựng để xem kết quả như thế nào?
Bởi vì đó không phải là một phương pháp tiếp cận thực sự triết học. Trái lại, nó đi ngược lại với triết học, và chính là chủ nghĩa giáo điều.
Thông điệp chính ở đây là: Để tránh nguy cơ của chủ nghĩa giáo điều siêu hình, các triết gia phải tiến hành phê phán lý tính thuần túy.
Triết học đòi hỏi chúng ta phải phản tư và thấu đáo trong việc tra vấn niềm tin của bản thân. Giả sử bạn tin rằng bạn có ý chí tự do. Đồng ý, nhưng tại sao bạn tin như vậy? Có thể bạn cho rằng mọi người cần phải có ý chí tự do để chịu trách nhiệm về mặt đạo đức. Được rồi, nhưng tại sao bạn lại tin như vậy?
Càng đào sâu vào những tiền đề cơ bản của niềm tin của chúng ta và thách thức chúng để xem chúng có đáng tin cậy sau khi bị phản tư, chúng ta càng tiếp cận triết học. Ngược lại, càng coi những tiền đề đó là điều hiển nhiên, chúng ta càng sa vào chủ nghĩa giáo điều - kẻ thù đối đầu với triết học.
Nếu chúng ta bắt đầu xây dựng hệ thống siêu hình mà không xem xét các vật liệu tinh thần mà chúng ta sẽ sử dụng, thì chúng ta đã xem như tiền đề rằng các vật liệu đó phù hợp với nhiệm vụ là điều hiển nhiên. Có thể chúng thích hợp, cũng có thể không - nhưng dù sao đi nữa, chúng ta chưa biết, và do đó, giả định của chúng ta chưa được kiểm chứng. Vì vậy, chúng ta đang giáo điều về khả năng của mình trong việc xây dựng môn siêu hình học.
Để tránh giáo điều, chúng ta cần xem xét kỹ lưỡng khả năng này. Thậm chí, liệu chúng ta có chắc chắn về nó hay không? Và nếu có, nó đến từ đâu? Nó không thể đến từ các giác quan của chúng ta, bởi vì những giác quan này chỉ có thể cung cấp cho chúng ta kiến thức thực nghiệm về thế giới vật chất, chứ không phải kiến thức siêu hình, vốn vượt ra ngoài phạm vi vật lý và thực nghiệm của khoa học. Vì vậy, nó sẽ phải chủ yếu đến từ khả năng lý luận của chúng ta - tức là lý tính thuần túy.
Do đó, để tránh chủ nghĩa giáo điều, chúng ta phải đưa khả năng suy luận thuần túy của mình ra trước sự phê phán thấu đáo. Liệu nó có thể mang lại kiến thức siêu hình cho chúng ta không? Nếu có, thì bằng cách nào và ở mức độ nào? Chúng ta có thể gọi dự án quan trọng này là một cuộc phê phán. Và vì thế, chúng ta cần tham gia vào một cuộc phê phán lý tính thuần túy.